Vong Tàu nhập xác và chuyện kinh dị về trinh nữ bị chôn sống ở Hải Dương


Share

Trong lúc trò chuyện về tuyên bố của cố Giáo sư Hoàng Phương về 300 địa điểm chôn vàng của người Tàu từ vùng Hải Dương đến tận Móng Cái (Quảng Ninh), anh bạn tôi bỗng bật mí một câu chuyện hết sức kỳ dị, đó là lời đồn về một kho báu của người Tàu đang nằm dưới nền nhà của một gia đình ở Nam Sách, Hải Dương. Tò mò với câu chuyện này, tôi tìm về thôn Miếu Lãng (xã Đồng Lạc, Nam Sách).

Mảnh đất kinh dị

Hỏi chuyện về kho báu người Tàu trong nhà dân, người dân Miếu Lãng đều lắc đầu không biết, chưa từng nghe bao giờ. Họ chỉ nghe đồn về những người lạ đến cánh đồng Miếu Lãng đào bới kho đống, nơi có mộ gạch, chính là mộ Hán. Theo chỉ dẫn của một người dân, tôi tìm đến đền Miếu Lãng, gặp ông Phạm Văn Sưa. Ông Sưa công nhận là có nhiều chuyện đồn đại liên quan đến kho báu Tàu ở Miếu Lãng, nhưng chưa biết chuyện có kho báu ở trong nhà dân. Ông bấm điện thoại hỏi han một số người, rồi chợt gõ đầu bảo: “À! Biết rồi. Có rồi! Thảo nào thấy nhà bà này đào bới suốt mấy ngày ở ngoài vườn”. Nói rồi, ông Sưa lên xe máy, dẫn tôi đến ngôi nhà nằm ven cánh đồng.

Ngôi nhà nằm thoi loi rìa làng, giáp cánh đồng, ao chuôm lẫn với các gò đống cao hơn mặt ruộng độ vài mét. Nhà dân, các khu nghĩa địa xây dựng trùm lên những gò đống ấy. Tre pheo rậm rạp. Nhà khảo cổ Tăng Bá Hoành từng bảo rằng, ở vùng Hải Dương, cứ thấy ngoài cánh đồng bằng phẳng mà có gò đống, y rằng bên dưới có mộ Hán khổng lồ hàng ngàn năm tuổi. Trong những ngôi mộ ấy vốn có vàng bạc, đá quý, đồ cổ, nên thường bị trộm xâm phạm từ nhiều năm trước rồi. Vùng đất nào có mộ Hán, y rằng có những chuyện đồn đại về kho báu Tàu và những người lạ săn tìm kho báu.


Bà T. chỉ nơi đào kho báu trúng… 2 ngôi mộ

Ông Sưa dẫn chúng tôi vào một ngôi nhà khá u ám. Ngõ nhỏ, chạy vòng vèo quanh bờ ao. Ngay bên ngõ, đầu hồi nhà là ngôi miếu nhỏ. Chúng tôi vào nhà, gọi cửa, thì thấy một bà ngoài 70 tuổi, tóc bạc trắng ra tiếp. Bà chào ông Sưa, nhưng nhìn tôi với anh mắt dò dẫm của người luôn cảnh giác với người lạ. Biết bà tò mò, tôi giới thiệu là nhà báo, muốn tìm hiểu về kho báu Tàu trong nhà bà. Lúc đầu bà chối, nói không có, nhưng khi tôi bảo nếu có thực, thì sẽ nhờ các nhà khảo cổ nghiên cứu, khai quật giúp. Thấy tôi nói vậy, bà công nhận trong nhà bà có kho báu, nhưng bà yêu cầu tôi giấu tên thật của bà và người thân, kẻo những kẻ tham lam phá nhà, đào mất kho báu.

Theo lời bà Mạc Thị T., kho báu bí ẩn này đã khiến đại gia đình bà liêu xiêu, khốn khổ, người chết, người thần kinh, người bệnh tật, người chẳng ra gì. Câu chuyện của bà bí hiểm, cứ hư hư, thực thực, nhưng quả thực rất cuốn hút.

Chồng bà Mạc Thị T. là ông Phạm Văn H., là con trai một địa chủ, vốn giàu có nhất làng. Cụ ông dựng một ngôi nhà gỗ 5 gian rìa làng. Ngày đó, mảnh đất là gò đống lớn, được ông cho người san bằng, để dựng nhà. Bà T. kể: “Biết mảnh đất này có nhiều âm binh, đã bị người Tàu yểm bùa, nên bố chồng tôi đã mời rất nhiều thầy pháp trong vùng về cúng bái suốt 3 ngày, lùa âm binh xua hết ma quỷ ở đất này. Chúng tôi tưởng đã làm sạch được đất, ai ngờ đất này vẫn lắm quỷ, nhiều ma, là nơi thần ngự”.

Trinh nữ báo mộng

Theo lời bà T., những câu chuyện kỳ cục xảy đến với gia đình bà từ 20 năm trước. Một lần, đúng nửa đêm, lúc đang ngủ, vợ chồng bà bị dựng dậy. Trước mặt vợ chồng bà, một ông già râu tóc bạc phơ, rõ hình người, có đầy đủ bộ phận, nhìn rõ mặt mũi, nhưng lại mờ ảo như thể sương khói. Vợ chồng ông ngồi ở mép giường, nói chuyện với ông cụ này rất lâu. Cụ ông bí ẩn này bảo, trong nhà ông bà có kho báu, nhưng kho báu này đã bị người Tàu yểm bùa. Người xưa đã chôn giấu vàng bạc ở đây, rồi yểm một trinh nữ, để trông giữ kho báu này, không cho ai xâm phạm. Mảnh đất này không chỉ có trinh nữ trấn giữ, mà có rất nhiều âm binh, những thầy pháp bình thường không thể xua đuổi, gỡ được bùa của người Tàu. Cụ ông kia dặn rằng, khi nào có duyên, thì gia đình mới lấy được kho báu, còn không, nếu động vào, sẽ mất mạng cả nhà. Nói rồi, cụ ông bí ẩn này biến mất. Trên chiếc giường, ánh đèn mờ ảo, vợ chồng bà T. cứng người, không nói được câu nào.

Bà T. kể: “Chuyện ấy rõ rành rành như ban ngày, thế nhưng ông nhà tôi cứ xua cái suy nghĩ đó đi, nhất định không tin. Ông ấy cứ bảo là ảo giác. Sau lần ấy, tôi vẫn gặp ông cụ này và trò chuyện với ông ấy lúc nửa đêm, nhưng chồng tôi thì không gặp nữa. Ông ấy vốn là bộ đội, là Đảng viên, ra quân về xã làm cán bộ hợp tác xã chuyên chở than đường sông từ Quảng Ninh về Hải Dương, nên nhất định không tin chuyện tâm linh. Nhưng tôi thì rất tin. Quả nhiên, một thời gian sau, tôi đã gặp được trinh nữ ấy, sau này tôi gọi là cô”.


Bà T. trước ngôi Miếu Cô do bà xây dựng để mong trinh nữ chỉ chỗ chôn kho báu

Theo lời bà T., một đêm, đang ngủ, bà mơ thấy trinh nữ rất đẹp, tóc dài thướt tha nói với bà rằng, trinh nữ này đang cai quản kho báu rất lớn. Nhưng trinh nữ rất buồn vì bị nhốt ở đây đã cả ngàn năm nay. Trinh nữ cũng nói rằng, sẽ cho gia đình bà được hưởng kho báu nếu biết thờ cúng trinh nữ. Trong giấc mơ ấy, bà T. cũng hỏi thờ cúng trinh nữ thế nào? Trinh nữ dặn bà cứ để ý, sẽ thấy dấu hiệu. Rồi trinh nữ biến mất. Bà T. choàng tỉnh, không ngủ lại được nữa. Trời bỗng đổ mưa tầm tã, ngập cả ao chuôm, cánh đồng. Sớm hôm sau, mưa ngớt, bà ra hiên ngồi. Bỗng nhiên, một con cua đồng rất to từ dưới ao bò lên sân. Con cua bò đến sát chỗ bà ngồi, rồi bò ra chỗ chái nhà, đầu ngõ và cứ nằm im ở đó. Bà T. cứ quan sát con cua một cách chăm chú. Bà tin đó chính là dấu hiệu mà trinh nữ muốn báo cho bà. Thấy cua nằm im, bà bắt cua cho vào lộc bình ở mặt tủ. Điều kỳ lạ là hôm sau ngó vào lộc bình, không thấy con cua đâu cả. Bà chạy ra đầu ngõ, lại thấy con cua nằm ở chỗ chái nhà, nơi hôm qua bà bắt nó. Tin rằng trinh nữ đã hóa cua ra dấu hiệu, bà liền xây dựng một ngôi miếu, gọi là Miếu Cô, để thờ cúng trinh nữ.

Điều lạ lùng nhất, không chỉ lời bà kể, mà có cả sự xác nhận của cụ Sưa, hơn nữa, cả làng Miếu Lãng đều biết, là con cua kỳ lạ gắn bó với bà T. và ngôi miếu này rất lâu năm. Và lạ lùng hơn nữa, là khi xây miếu xong, bà T. bỗng dưng biết xem bói. Người dân trong làng, người nơi khác cứ ùn ùn kéo đến nhà để bà T. xem bói cho. Bà nói vanh vách mọi thứ về quá khứ, tương lai. Điều kỳ lạ là chỉ hôm nào con cua bò từ ao lên miếu, bà xem bói mới chuẩn. Tuy nhiên, xem bói được thời gian, thì chồng bà, ông H. phá đám. Hễ khách đến xem bói là ông đuổi thẳng cổ. Ông chửi bới bà, cấm bà cúng bái, đòi đập cả Miếu Cô. Bị chồng xua đuổi, bà T. đã đến chùa Cao tiếp tục hành nghề.

Nhưng một sự kiện lạ lùng diễn ra, là bà Phạm Thị N., mẹ chồng bà T. bỗng dưng bị “vong” xưng là trinh nữ nhập vào. Bà mẹ chồng đang khỏe mạnh, bình thường, thi thoảng lại như người mất trí, nói nhảm, chẳng ai hiểu gì. Gia đình đưa vào bệnh viện tâm thần chữa trị, nhưng chẳng ăn thua gì. Điều kinh hoàng là “vong trinh nữ” nhập vào bà mẹ chồng của bà T. vài năm thì không “nhập” nữa, mà “nhập” vào chính bà T. Trinh nữ này “nói” rằng, bà N. đã già yếu, sắp chết rồi, thân thể ô uế, nên không nhập nữa, mà sẽ nhập vào bà T. Mặc dù bà T. chưa vào miền Nam bao giờ, chưa tiếp xúc với người miền Nam, nhưng bà nói giọng của một cô gái đặc Nam Bộ. Lý do là “trinh nữ” nhập vào bà T. tự nhận mình là người miền Nam. Cứ vài ngày, trinh nữ bí ẩn trông giữ kho báu lại nhập vào bà T.

Thấy tình cảnh bà T. như vậy, ông H. rất bực mình. Ông nghĩ vợ mình bị tâm thần, nên áp chế đi Bệnh viện tâm thần Hải Dương. Tuy nhiên, chưa kịp thực hiện ý định, thì ông H. bỗng dưng mất kiểm soát, rồi ông nhận mình là một người đàn ông người Tàu, lúc nói tiếng Trung Quốc, lúc nói tiếng Việt. Có lần, đang đi, tự dưng ông ngồi ở gốc cây, nói tiếng Trung Quốc. Mọi người thấy thế gọi nhau đưa ông đi bệnh viện, nhưng ông lại tỉnh dậy bảo: “Tao có làm sao đâu mà đi bệnh viện”. Mấy năm trước, ông H. bỗng dưng có biểu hiện lạ, không nhận ra mình nữa. Mọi người trong gia đình tin rằng, chỉ còn xác ông H., chứ phần hồn là một cụ ông người Tàu thời xưa. Ông H., đi lại không theo đường, ngõ hiện tại, mà cứ đi đâm đầu vào tường, lội xuống ao. Ông sang nhà anh trai, đi vào trong buồng, rồi chửi ầm ĩ rằng “thằng nào xây tường bịt lối đi của tao”. Giải thích, thì ông bảo, ông đi theo đường của ông ngày xưa, chứ không đi theo con đường hiện tại. Ông còn nói rằng đất này là của ông, còn mọi người chỉ sống nhờ, ông thích đuổi thì đuổi. Gia đình phải chiều ông bằng cách phá tường, di chuyển đống gạch, để ông có thể sang được nhà anh trai, đến nhà hàng xóm. Hồi ông sắp chết, cơ thể rất yếu, nằm trên giường thở dốc, nhưng ông vẫn vui vẻ, cười đùa, huýt sáo. Ông qua đời một cách lạ lùng, như không phải là chồng của bà T.

Kho báu phát lộ!

Trở lại chuyện kho báu Tàu bí ẩn trong mảnh đất nhà bà T. Năm 2004, chờ nhiều năm ròng không thấy “Cô” báo cho nơi chôn cất kho báu, nên một hôm bà T. sắp lễ cúng ở miếu. Bất chợt, bà nói giọng đàn ông, gọi chồng về, bắt chồng ra mảnh vườn sau nhà đào bới. Bà chỉ vào 2 điểm. Ông H. đào sâu xuống lòng đất 1,5m, thì trúng… 2 quan tài. Hai quan tài đã mục nát, không còn xương cốt. Ông H. mua tiểu sành, bốc đất đen trong quan tài, rồi táng 2 ngôi mộ ra cánh đồng. Sau đó, nhiều lần bà T. hóa đàn ông, bắt gia đình thuốn khắp nơi, nhưng không thấy gì nữa.

Theo lời kể của bà T., đang lúc chán nản, không biết kho báu Tàu ở đâu, thì một buổi sớm xuất hiện 3 người đàn ông lạ tìm đến nhà. Bà T., không nhớ tên, nhưng có 2 người trẻ, khoảng 40 tuổi, và một người già hơn, 60 tuổi. Một người giới thiệu là chuyên gia cảm xạ, một người là thầy phong thủy kiêm nhà ngoại cảm, một người là thầy bùa. Họ đều ở Hà Nội và không quen biết gì gia đình bà. Họ bảo một “oan hồn trinh nữ” đã báo cho họ biết tại nhà bà T., ông H., ở thôn Miếu Lãng (Hải Dương), có một kho báu được ông quan người Tàu chôn giấu từ thời Bắc thuộc. Ông quan này đã chôn sống trinh nữ, dùng “oan hồn trinh nữ” này làm bùa để canh giữ kho báu. Mấy người này còn biết rõ trinh nữ đó tên Hoa. Nghe những người lạ nói vậy, đại gia đình bà T. sợ toát mồ hôi. Ông H. dù không tin chuyện thánh thần, ma quỷ, nhưng cũng dựng cả tóc gáy. Trước tình cảnh đó, ông H. đã cho họp gia đình, gọi con cái về bàn bạc. Lúc đầu, bà T. nhất quyết cãi không có chuyện oan hồn trinh nữ, không có chuyện kho báu nào ở đây, tuy nhiên, mấy người này tỏ ra biết mọi chuyện, đọc được cả gan ruột bà, nên bà T. đành phải thú nhận.

Bà T. nhớ lại: “Cái ông thầy bùa nhiều tuổi thì ít nói lắm, cứ đi loanh quanh trong nhà, ngoài vườn xem xét, ngắm nghía mọi thứ. Ông này còn gọi cả thần linh, thổ địa lên nói chuyện cứ như bạn bè. Ông thầy cảm xạ thì cứ cầm đũa đi đo, còn anh thầy phong thủy và cũng là nhà ngoại cảm thì thắp hương, gieo quẻ. Xem xét xong, 3 anh này khẳng định trong nền nhà tôi có kho báu rất lớn, có thể là một hòm vàng, hoặc tượng vàng, nặng hàng tạ. Khi gia đình tôi đồng ý cho tìm kiếm, thì họ bảo “của đồng chia ba, của nhà chia đôi, nếu tìm được thì gia đình giữ một nửa, còn bọn tôi được chia một nửa”. Sau khi tranh cãi, mặc cả một hồi, thì gia đình tôi thống nhất đồng ý phương án họ đưa ra”.

Khi gia đình bà T. đồng ý, thì mấy nhà tâm linh này tiến hành làm lễ khấn thần linh, thổ địa. Họ xin phép cho tìm kho báu, linh vật. Khấn vái xong, họ đốt vàng mã, gieo đài để xem thần linh có cho phép không. Họ gieo một quẻ được ngay. Cả 3 người đàn ông lạ này đều vạch một điểm giữa phòng khách căn nhà 3 gian của gia đình bà T. và khẳng định dưới đó có kho báu. Tuy nhiên, họ bảo phải đến 2 giờ chiều mới đào bới được. Ăn uống, nghỉ ngơi buổi trưa, thì tiến hành đào bới. Tuy nhiên, đúng lúc chuẩn bị đào bới, thì bà T. tự dưng mất kiểm soát, biến thành người khác, nhất định không cho đào bới kho báu. Bà còn lớn tiếng chửi bới, nói rằng nếu đào kho báu thì cả nhà sẽ chết thảm. Ông H. sai con cái khênh bà vào phòng trong, không cho bà ra ngoài can thiệp nữa. Thấy tình cảnh có vẻ phức tạp, nên nhóm người này bảo hôm sau đào sớm, mọi việc sẽ thuận lợi hơn.


Gia đình bà T. đã đào nham nhở mảnh vườn này nhưng không thấy kho báu

5 giờ sáng hôm sau, khi tiếng gà gáy vang rền khắp xóm, thì việc phá nền nhà bê tông được tiến hành. Đào bới chừng 2 tiếng, đến độ sâu khoảng 2m, thì một nhà tâm linh bảo dừng lại, không đào nữa. Anh này sai anh N., là con rể của bà T. nhảy xuống hố, dùng xẻng xúc đất thật nhẹ. Mọi người vừa kinh ngạc vừa sợ hãi khi mặt tấm gỗ với vân gỗ rất đẹp hiện ra. Người thì khẳng định đó là quan tài, người lại nói đó là hòm gỗ chứa vàng bạc, châu báu. Mở rộng đào bới, thì phát hiện thêm chiếc hòm gỗ hình thù giống quan tài nữa, nằm cùng mặt phẳng, nhưng bắt chéo với nhau hình chữ T. Khi cả 2 chiếc hòm gỗ hình quan tài lộ hẳn, thì 3 nhà tâm linh chỉ đạo phá mặt hòm. Tuy nhiên, đúng lúc đó, người con rể của bà T. tự dưng ú ớ, không nói được, rồi lên cơn co giật. Mọi người phải nhảy xuống hố khênh lên. Khi mọi người vừa đưa anh N. lên khỏi miệng hố, thì ông H., chồng bà T. lại lăn ra đất co giật, trợn mắt, miệng ú ớ không nói được. Khi đó, ông thầy bùa bảo với mọi người rằng, ông H. đã chính thức chết rồi, đã bị “vong Tàu” chiếm xác. Bà T. thì nhảy xuống hố, ngồi trên 2 chiếc hòm chửi bới. Cả 3 nhà tâm linh đều sợ hãi, nên yêu cầu mọi người lấp đất, láng lại nền nhà như cũ. Ngay chiều hôm đó, họ rời làng Miếu Lãng.

Bà T. kể tiếp: “Khoảng 1 tháng sau, một anh trong nhóm 3 nhà tâm linh dẫn theo một ông khoảng 70 tuổi đến nhà tôi. Ông này giới thiệu là người dân tộc Tày, sống ở miền núi. Ông ta nói có biệt tài giải bùa chú để lấy của dưới lòng đất. Ông ta còn mang theo một cái hộp và nói trong hộp có xương bàn tay của người bị sét đánh. Gia đình tôi đã đồng ý cho ông ấy tìm kho báu, với điều kiện không được làm ảnh hưởng đến sức khỏe, tính mạng những người trong gia đình tôi. Ông ấy khấn vái, đốt hương, rồi ngồi bắt quyết dưới nền nhà tôi. Tuy nhiên, chưa đào bới được gì thì ông ấy bị cấm khẩu, hỏi gì cũng lắc đầu không nói được. Một lát lâu sau, ông ấy mới nói được, thì nhất định đòi đi, không lấy kho báu trong nhà tôi nữa. Từ đó đến nay, mấy năm trôi qua, kho báu vẫn nằm trong nhà tôi, không ai dám động đến cả”.

Theo lời bà T. kho báu bí ẩn trong ngôi nhà không đem lại giàu sang, mà toàn đem lại phiền phức cho gia đình bà. Một năm sau ngày đào bới kho báu chưa thành, thì ông H. biến thành người khác, như thể người thời xưa, rồi chết. Bà cũng hết luôn khả năng xem bói, nên không kiếm được tiền. 5 người con gái của bà đều đã có chồng, có con, song kinh tế kiệt quệ, người nào cũng bệnh tật đầy mình. Người con trai duy nhất sinh năm 1976, thì đã lấy tới 4 vợ, cặp kè với 1 cô, nhưng đều tan vỡ, giờ vẫn ở một mình, lủi thủi đi về với mẹ.

Câu chuyện về kho báu Tàu được trông giữ bởi oan hồn trinh nữ trong nhà bà T. quả thực mang nhiều màu sắc liêu trai. Bà T. rất mong có nhà nghiên cứu, khảo cổ có trách nhiệm về khai quật giúp bà, để làm rõ hai chiếc hòm trong lòng ngôi nhà bà đang ở là kho báu hay mồ mả, để bà biết cách ứng xử, gỡ mối nghi ngờ khiến gia đình bà canh cánh và khổ tâm từ nhiều năm nay.

Nhà khảo cổ Tăng Bá Hoành (nguyên Giám đốc Bảo tàng Hải Dương): “Nếu nhà bà T. xây dựng trên một gò đống vốn nằm ở cánh đồng, thì nhiều khả năng đã xây trên một ngôi mộ Hán. Thời Bắc thuộc, người Tàu xây dựng mộ Hán rồi đắp đất to như quả đồi. Trải hàng ngàn năm, mộ chìm dưới lòng đất, nhân dân sau này lập làng trên mộ, thậm chí chôn người chết tầng tầng lớp lớp trên những ngôi mộ Hán này. Trong mộ Hán thường có nhiều cổ vật, thậm chí vàng bạc, tuy nhiên, những vật quý đó nằm trong căn phòng xây dựng hình vòm, chứ không phải trong hòm gỗ hay quan tài như lời bà T. tả. Có thể đó chỉ là 2 ngôi mộ có niên đại gần đây mà thôi. Trong những ngôi mộ Hán thường có chứa nhiều vật dụng bằng đồng. Trải hàng ngàn năm, đồng bị oxi hóa, biến thành khí độc màu xanh. Khí độc tích tụ đậm đặc trong lòng đất. Nếu đào lòng đất, khí độc phát tán, người hít phải thì nhẹ là co giật, lăn ra ngất, còn nặng là chết tại chỗ. Sự việc chỉ đơn giản như vậy, chứ không phải yểm bùa gì cả.

Theo Phong Nguyệt (VTC News)