• Home »
  • Tin Tức Tổng Hợp »
  • Nữ thợ săn võ nghệ cao cường đánh nhau với hổ thành tinh và kết cục bi thảm, ngôi mộ chôn bà cứ lớn dần khiến dân làng kinh hãi

Nữ thợ săn võ nghệ cao cường đánh nhau với hổ thành tinh và kết cục bi thảm, ngôi mộ chôn bà cứ lớn dần khiến dân làng kinh hãi


Share

Các cụ thì khẳng định, móng vuốt và răng loài hổ xám thành tinh rất độc, nên chỉ cần cào xước da người, nếu không được giải độc, thì sẽ mất mạng.

Nó thường phục ở những con đường mòn gần bản, nơi con người hay đi lại, rồi ào ào chụp lấy, trút mọi oán hờn lên thân thể người vô tội. Ăn thịt không hết, nó cào cấu, xé nát thân thể, moi lòng xả ruột rất thương tâm. Thậm chí, ăn thịt người no rồi, gặp người nữa, nó lại tấn công giết chết, hành hạ xác chết cho bấy thịt tan xương, cho hả dạ rồi mới bỏ đi. Các cụ đồn nó làm thế là để lại dấu hiệu cho loài người biết rằng nó đang báo thù loài người.

Kỳ 1: Chuyện kinh dị chưa từng tiết lộ về Thần Hổ xám khổng lồ ăn thịt mấy chục người trong họ Đinh ở Thanh Hóa khiến cả huyện kinh hồn bạt vía

Kỳ 2: Sự trả thù điên cuồng của hồ xám khổng lồ ở khắp miền Tây Thanh Hóa

Sự trả thù kinh hãi

Sau khi con hổ xám khổng lồ, mà dân chúng gọi là hổ thần, bị tráng sĩ họ Đinh ở xứ Mường, Thành Yên (Thạch Thành, Thanh Hóa) bắn trọng thương bằng súng hỏa mai, lại trúng mấy tên độc, thì không thấy nó xuất hiện nữa. Cả năm trời đồng bào bản Mường khắp vùng Thạch Thành không ai bị hổ ăn thịt. Trâu, bò, dê, lợn cũng không bị hổ vồ. Điều đặc biệt là không ai nghe thấy tiếng “à ưm” hay “à uồm” của loài hổ vẫn vang lên đêm đêm từ phía rừng già. Thế nhưng, cái sự bình yên ấy chỉ kéo dài được hơn một năm. Con hổ xám khổng lồ đã lại xuất hiện. Nhiều người nhìn thấy nó

lừng lững đi lại mé rừng, với màu lông xám hơn, đôi mắt đỏ hơn chứa chất đầy căm hận. Có người còn khẳng định thấy rõ trên tai nó có thêm nhiều nốt son, chứng tỏ nó đã ăn thịt thêm rất nhiều người. Vậy là hổ xám vẫn còn sống. Suốt mấy chục năm sau đó, xứ Mường Thạch Thành sống trong cảnh nơm nớp lo sợ. Chẳng năm nào mà không có mạng dân vô tội bị hổ xám và bầy lũ lâu la dưới trướng hổ xám ăn thịt. Lợn, dê, trâu, bò nó giết hại không biết bao nhiêu mà kể. Nhắc đến hổ xám, tất thảy mọi người đều sợ hãi, kính cẩn.

Ông Đinh Văn Trinh (thôn Yên Sơn 2, Thành Yên, Thạch Thành), là người nắm rõ nhất về con hổ xám, mà ông gọi là ông hổ, thần hổ, mặc dù với dòng họ nhà ông, con hổ xám này có mối thâm thù. Ông bảo: “Các cụ nhà tôi kể nhiều chuyện về ông hổ này lắm. Sau khi bị ông cố bắn thương, chột một mắt, ông hổ này trốn đi nơi khác dưỡng thương. Ông hổ biết cố tôi là thợ săn thiện xạ, sức mạnh hơn người, nên ông hổ này không dám mon men đến khu vực nhà cố tôi nữa. Nhưng ông hổ này lại đi tàn sát, giết hại người ở nơi khác, mãi trên Cẩm Thủy, Quan Hóa, thậm chí sang tận Ninh Bình, Hòa bình để bắt người.

Nghe các cụ kể về ông hổ xám, tôi cũng không hẳn tin ngay đâu, mà có thể nghĩ nó là truyền thuyết, nên tôi đã bỏ mấy chục năm đi tìm hiểu. Hễ sang bản nọ, làng kia, là tôi đem chuyện ông hổ xám ra hỏi các cụ già. Điều lạ là bốn bề rừng núi Thạch Thành, đến bận biên giới, vòng sang rừng Cúc Phương giáp Hòa Bình, Ninh Bình, cách bản Yên Sơn cả trăm cây số, bản làng nào cũng thấy có người bị hổ xám khổng lồ ăn thịt. Ai cũng kể về ông hổ chột mắt, vằn vện màu xám, dữ dằn kinh khủng, thù hằn với loài người. Ông hổ chỉ sợ bản làng nơi ông cố tôi sinh sống thôi, chứ không sợ nơi khác”.

Theo lời kể của các cụ già mà ông Trinh thu thập được, thì con hổ xám này rất ác. Giống hổ tật nguyền lại thường ác hơn. Nó thường phục ở những con đường mòn gần bản, nơi con người hay đi lại, rồi ào ào chụp lấy, trút mọi oán hờn lên thân thể người vô tội. Cứ vài ngày, nó lại mò về bản vồ một người. Ăn thịt không hết, nó cào cấu, xé nát thân thể, moi lòng xả ruột rất thương tâm. Thậm chí, ăn thịt người no rồi, gặp người nữa, nó lại tấn công giết chết, hành hạ xác chết cho bấy thịt tan xương, cho hả dạ rồi mới bỏ đi. Các cụ đồn nó làm thế là để lại dấu hiệu cho loài người biết rằng nó đang báo thù loài người.

Ông Trinh kể rằng, các cụ trong làng khẳng định đích xác hổ xám khổng lồ vẫn còn sống và đang báo thù khắp nơi. Sớm muộn gì thì thần hổ cũng sẽ tìm đến làng ông, nhà ông để sát hại. Sau khi dân bản họp bàn, đã thống nhất rước một thầy mo giỏi nhất vùng đến làng Yên Sơn xem xét sự tình. Ông thầy mo này đã bày lễ vật, thỉnh thần rừng lên nói chuyện, và biết rằng thần hổ xám đang báo thù. Ông thầy mo đã hướng dẫn nhân dân lập miếu thờ hổ ở nhiều nơi. Ông còn dạy dân làng những lời cúng khấn, mà tổ tiên ông Trinh vẫn chép trong sách và đến ngày rằm, mùng 1, lễ, tết, ông vẫn khấn trong miếu.

Lời khấn có đoạn: “Ông mãnh thú thiêng liêng của rừng già, xin đừng hại lương dân vô tội nữa”. Sau khi ông thầy mo này hướng dẫn nhân dân dựng miếu khắp nơi, nhiều gia đình lập hương án thờ ông hổ ngang hàng với tổ tiên mình. Bản làng làm lễ long trọng, tiến cúng lễ vật cho thần hổ xám, thì quả nhiên tình trạng hổ xám ăn thịt người ít hẳn đi. Thế nhưng, mối thâm thù giữa hổ với người quá lớn, nên dù người dân có thành tâm cúng bái, sợ hãi thế nào, thi thoảng cơn giận nổi lên, hổ xám lại mò về ăn thịt người. Con hổ khổng lồ này chỉ bắt người ăn thịt, chứ không tàn sát người tàn bạo như ngày xưa nữa.

Săn lùng nhà họ Đinh

Ông Trinh kể rằng, mặc dù thần hổ xám khổng lồ giết hại ít người hơn, nhưng với gia đình ông, thì hổ xám theo sát nhiều đời và tìm mọi cách sát hại khi những người trong gia đình ông sơ hở. Chính vì biết có mối thâm thù với hổ, nên đời nào nhà ông Trinh cũng chuẩn bị rất cẩn thận, kỹ càng cách đối phó với hổ. Không chỉ đàn ông, mà cả đàn bà cũng được rèn luyện thành thợ săn thiện xạ.

Nhà cửa trong họ nhà ông Đinh Văn Trinh được làm vô cùng kiên cố để chống đỡ hổ tấn công. Ngày đó, gia đình còn ở khe núi có tên Lóng Thục, cách chỗ ở hiện tại chỉ hơn ngàn bước chân. Đó là một thung lũng hẹp, nhưng núi thấp, ruộng nương bằng phẳng, lúa tốt bời bời. Đại gia đình nhà ông khai hoang được 30 sào ruộng ở thung lũng Làng Thạ. Sau này, chia lại ruộng, dân làng tưởng nhớ tráng sĩ diệt hổ Đinh Văn Riệc, là cha đẻ ông Trinh, bị hổ xám khổng lồ ăn thịt, nên đã đổi tên khu ruộng ấy thành ruộng Ông Riệc.

Đại gia đình, anh em họ mạc gồm 6 hộ, dựng nhà quây quần quanh chân núi. Những ngôi nhà đều được làm bằng gỗ lim. Ngày đó, lim mọc khắp vùng Thạch Thành, những cây lim ngàn tuổi, nên chỉ cần sức người là dựng được nhà, chứ không tốn kém như bây giờ. Sàn nhà phải cao tới 4 mét, có 2 cầu thang lên nhà. Một cầu thang chính để lên phòng khách, một cầu thang phụ dẫn lên chạn (là cái sàn phía chái nhà, cạnh bếp, là nơi rửa ráy, tắm giặt). Ban ngày, cầu thang hạ xuống để mọi người đi lại, nhưng chiều đến là phải rút cầu thang lên, chốt cửa thật chặt. Cột nhà đều phải to hơn vòng người ôm, mài nhẵn thín, để hổ xám khổng lồ có dùng sức mạnh kinh người cũng không vật đổ được nhà.

Vách nhà cũng được ghép bằng những tấm gỗ lim rất dày, bên trong lại được đóng khung mộng chắc chắn, nên dù hổ xám khổng lồ có phi thân cũng mẻ đầu vỡ trán, chứ không thể xâm nhập vào trong nhà được. Chuồng trâu, chuồng lợn cũng được ghép bằng những súc gỗ lớn, đóng kín như hộp. Bẫy hổ đặt chi chít quanh nhà. Chiều xuống thì vít bẫy, đặt mồi, trên các con đường mòn từ rừng dẫn vào làng, sáng hôm sau lại tháo bẫy cho mọi người đi lại.

Quy trình cuộc sống diễn ra một cách cẩn mật như thế, nhưng vẫn có người trong họ Đinh ở Yên Sơn bị hổ sát hại một cách đáng tiếc. Số là, một người uống rượu say, nằm ngủ, đóng cửa kín, nóng quá, nên hé cửa, gác đầu lên bậc cửa hóng gió. Gió lùa mang sương đêm mát lạnh thổi vào mặt, khiến ông này ngủ quên. Con cọp xám phát hiện sơ hở, đứng dựng lên, gác chân lên sàn nhà, há đầu ngoạm một cái đứt nguyên cái đầu. Khi gia đình phát hiện, gõ trống khua chiêng, đốt lửa sáng rực, thì con hổ xám lững thững đi vào rừng, vừa đi miệng vừa nhai đầu rau ráu. Nhìn cái xác không đầu chảy máu ròng ròng thành vũng xuống nền đất, xung quanh là những dấu chân khổng lồ, mà ai cũng phải kinh hồn bạt vía, lúc nào cũng tự nhủ có thể mất mạng bất cứ lúc nào với thần hổ xám.

Khe núi Lóng Thục và thung lũng Làng Thạ, nơi gia đình ông Trinh sống ngày xưa

Như đã nói ở trên, trong gia đình ông Đinh Văn Trinh, cả đàn ông lẫn đàn bà đều được huấn luyện thành thiện xạ. Người phụ nữ nổi tiếng nhất dòng họ là bà cô của ông Trinh, gọi là bà Tổ Mối. Bà là thợ săn giỏi nức tiếng vùng Thạch Thành. Bà vác súng, vác nỏ, đeo lao vào rừng bắn chết vô số hổ, chọc tiết lợn lòi, vật nhau sống mái với gấu ngựa.

Người dân nơi đây vẫn còn ký ức về bà, nhưng mỗi người kể một kiểu. Có người bảo bà to lớn hơn cả đàn ông, dễ đến ngót 2 mét. Bà giỏi võ, leo núi thoăn thoắt, đuổi thú trong rừng, cơ bắp cuồn cuộn. Điều đặc trưng nhất ở bà, là có bộ râu… quai nón. Cả đại gia đình sợ thần hổ xám khổng lồ, riêng bà thì không sợ. Nhiều lần bà vác súng vào rừng, chống nạnh chửi hổ xám, cốt để hổ xám giáp mặt để bà đấu tay đôi. Có lẽ, hổ xám biết bà là một cao thủ, không sợ trời, chẳng sợ đất, nên chỉ dám “à uồm” từ xa, chứ không dám xuất hiện trước mặt bà.

Ở vùng Thạch Thành khi đó, không chỉ hổ, mà lợn lòi cũng là loài phá hoại cuộc sống người dân ghê gớm. Nếu hổ ăn thịt người, giết hại trâu, bò, lợn, dê, thì lợn lòi phá hoạt mùa màng, cây cối, và cũng húc chết vô số người. Đêm người dân Thạch Thành không dám ra khỏi nhà vì sợ hổ, ngày chẳng dám lên nương vì sợ lợn lòi. Giống lợn lòi ở Thạch Thành thân to như trâu nước, nặng đến 3-4 tạ, hai răng nanh cong vút, sắc như kiếm. Giống lợn lòi độc chiếc lại vô cùng hung dữ. Khi chúng đang đào bới sắn, nhai ngô, con người xuất hiện, không những chúng không chạy, mà xông thẳng vào húc. Nếu không nhanh chân, nhẹ thì toạc da, lòi thịt, nặng thì sổ ruột gan vì cú húc của lợn lòi. Không chỉ có tài đánh hổ, mà bà Tổ Mối còn can đảm giết hàng loạt lợn lòi. Ở đâu có lợn lòi phá hoại, bà vác súng, đeo nỏ đến tìm.

Một chiều, con lợn lòi khổng lồ từ rừng mò vào khe Lóng Thục phá ruộng nương, ăn rau lang ở ruộng cạnh cây sú. Bà Tổ Mối vác súng hỏa mai, cung nỏ, rồi dắt thêm con dao găm vào hông. Con lợn lòi đã phá nát cả sào ruộng khoai, sắn. Bà tiến lại gần, ngắm về phía con lợn rồi điểm hỏa. Con lợn không hề sợ hãi, mà giương mắt nhìn, rồi phi về phía bà như máy ủi. Cú nổ như mìn, khiến máu từ thân con lợn lòi phun ra thành tia. Phát đạn không trúng đầu, nên chẳng ăn thua gì với nó. Nó xông đến húc bà. Bà Tổ Mối kéo cung, liên tiếp nhả tên. Tên độc cắm phầm phậm vào con lợn mà vẫn chưa hạ được nó. Bà phải sử dụng mọi thế võ, phi thân như chớp để tránh những cú húc điên cuồng của lợn độc chiếc. Thêm nhiều nhát dao cắm ngập vào lưng, bụng, đầu, và khi thuốc độc ngấm sâu, con lợn mới chịu nằm vật xuống đất, thở hổn hển.

Chưa kịp định thần, thì một tiếng gầm chấn động rừng già. Con hổ xám khổng lồ từ rừng vọt ra, phi thẳng về phía nữ thợ săn, vả một cú trời giáng. Bà Tổ Mối nhanh chân tránh được cú táp của hổ. Con hổ hụt hơi, vả vào thân cây sú khiến thân cây toác ra. Tránh cú táp của con hổ, bà Tổ Mối nạp tên bắt liên tiếp. Hổ tiếp tục xông vào, bà lại né được, chích vào thân thể nó vài nhát dao găm. Trận đánh diễn ra một hồi, bất phân thắng bại, con hổ sợ nữ thợ săn dày dặn kinh nghiệm họ Đinh nọ, nên nhảy tót vào rừng, chờ cơ hội khác.

Bấy giờ, nghe tiếng súng nổ, tiếng hổ gầm, thì mọi người mới chạy ra. Nhưng thấy bà đánh nhau với hổ, nên trèo hết lên ngọn cây, chui vào nhà đóng chặt cửa. Khi hổ đi rồi, mọi người mới đến băng bó vết thương cho bà, xẻ thịt con lợn lòi chia nhau. Khắp người bà Tổ Mối là các thương tích toạc da rách thịt, nhưng bà chẳng hề kêu đau. Xẻ thịt xong, bà khoác súng đi về. Đêm ấy, cả bản xả thịt lợn ăn uống tưng bừng, nhưng chẳng thấy bà Tổ Mối đâu. Nửa đêm, mọi người đốt đuốc đi tìm, thì phát hiện bà đã chết tự bao giờ. Bà chết trong tư thế ngồi, súng dựa trên vai và chỉ còn hở mỗi khuôn mặt cùng nòng khẩu súng. Hàng triệu con mối đang đùn tổ lấp kín thân thể bà.

Lúc ấy, mọi người mới biết, khi bà lê thân về đến gần nhà, kiệt sức, thì ngồi nghỉ. Tuy nhiên, mất máu nhiều, nên bà lịm đi, rồi chết. Các cụ thì khẳng định, móng vuốt và răng loài hổ xám thành tinh rất độc, nên chỉ cần cào xước da người, nếu không được giải độc, thì sẽ mất mạng. Khi bà qua đời, loài mối đã xây mộ cho bà. Nghĩ việc mối xây mộ là linh thiêng, nên gia đình không đưa bà về làm tang, chôn cất như bình thường, mà để mối phủ kín.

Chỉ đến sáng hôm sau, tổ mối đã to bằng đống rơm, trùm kín thân thể bà, biến thành ngôi mộ khổng lồ. Sau này gia đình mời thầy cúng, thì thầy cúng bảo bà muốn được an táng như thế và yêu cầu con cái xây tường quanh tổ mối. Qua thầy cúng, bà “dặn dò” mọi người cẩn trọng với hổ xám, vì nó sẽ còn báo thù đến nhiều đời sau. Mưa gió mài mòn ngôi mộ, mối lại đùn lên như cũ. Ngôi mộ của bà Tổ Mối tồn tại đã 80 năm nay. Từ đó, người dân và gia đình gọi bà là bà Tổ Mối. Cũng vì thế mà tên thật của bà bị quên lãng.

Trong họ Đinh, cùng thế hệ bà Tổ Mối, có cụ Đinh Văn Thị. Cụ Thị lấy vợ sinh được ông Đinh Văn Riệc, là người to lớn như Tây, cao khoảng 1,8 mét, nặng 80 kg, sức khỏe hơn người, võ vẽ, cung nỏ, súng ống, môn nào cũng giỏi. Ông cũng là thợ săn, thợ giết hổ giỏi nhất vùng Thạch Thành khi xưa. Hiểu rõ gia đình, dòng họ có mối thâm thù với hổ, sống trong cảnh hổ xám rình rập ăn thịt, nên ông Riệc chủ động tìm cách tiêu diệt hổ càng nhiều càng tốt. Quanh nhà ông như một mê cung, với đủ các loại bẫy, từ bẫy hố, đến bẫy vòng, bẫy tên đều được cài đặt. Số lượng hổ ông đã giết lên đến cả chục con, nên tên tuổi ông vang dậy như sấm.

Tuy nhiên, những con hổ ông giết chỉ là hổ thường, mà các cụ đồn rằng, nó chỉ là lính, là tay sai của thần hổ xám. Thần hổ xám chỉ đạo bầy hổ tìm mọi cách giết hại dòng họ Đinh ở đất Thành Yên. Cả đời thợ săn của ông Riệc luôn có mong ước cháy bỏng là được giáp mặt hổ xám để quyết tử chiến một phen, trừ đi mối lo cho con cháu. Hàng đêm, con hổ xám khổng lồ vẫn lượn lờ ở những cánh rừng quanh thung lũng Lóng Thục, gầm lên như sấm, khiến không ai ngủ được.

Nó chỉ tìm sơ hở là bắt người trong gia đình ông Riệc ăn thịt. Sáng ra, ông Riệc đi kiểm tra quanh nhà, thấy những vết chân hổ to bằng miệng bát tô. Gia đình ông Riệc tin rằng, con hổ xám thành tinh này đúng là hổ thần, vì nó đi lại hàng đêm quanh nhà ông, nhưng điều đặc biệt là không bao giờ nó dính bẫy. Mặc dù tiếng gầm của nó như sấm, nhưng khi ông Riệc tổ chức người vác súng vào rừng, thì lại chẳng thấy bóng dáng nó đâu. Người ta còn đồn rằng con hổ này biết biến hóa, lúc nó thành hổ, lúc thành cụ già râu dài chột mắt. Việc con hổ biến thành cụ già chột mắt chỉ là lời đồn, có thể do ai đó nhìn gà hóa cuốc mà suy diễn ra, nhưng con hổ xám khổng lồ, chột một mắt, ăn thịt không biết bao nhiêu người là có thật, gây sợ hãi cho toàn bộ dân cư Thạch Thành và những vùng lân cận.

Và câu chuyện hổ xám quần thảo khắp dãy núi, giải quyết mối thù kinh thiên động địa, bắt hết người nọ đến người kia của dòng họ xứ Mường này đã bắt đầu bằng cái chết của thiếu nữ xinh đẹp tuổi 17, cùng hàng loạt người khác. Người thiếu nữ ấy không phải ai khác, chính là bà Đinh Thị Son, con gái thợ săn hổ nức tiếng Đinh Văn Riệc. Thiếu nữ ấy chính là chị gái của ông Đinh Văn Trinh, người hiện vẫn đang sống, dù có mối thâm thù với hổ, song vẫn ngày ngày vào ngôi miếu thắp nhang khấn vái hổ thần xám tha mạng cho dân làng, dòng họ. Và chỉ có cái cái chết tàn khốc của ông Riệc, bố đẻ ông Trinh, mới khép lại bi kịch kinh hoàng của họ Đinh bởi sự trả thù của thần hổ xám.

Kỳ 3: Thiếu nữ họ Đinh xứ Mường bị thần hổ xám phanh bụng, moi gan